Rate this post

Thanh xuân còn đâu – Nếu em cứ tiếp tục lãng phí nó – Hãy tận hưởng nó – Vì nó chưa từng từ chối em

Nếu không hạnh phúc thì đừng yêu nữa! Hãy trả mình về cuộc sống tự do đi các cô gái!

Có bao giờ bạn cảm thấy chán nản và bế tắc trong chính thứ gọi là tình yêu mà mình từng ngày gây dựng không?

Có bao giờ bạn thấy tủi thân rồi ngồi vào góc khóc một mình hay chưa?

Có bao giờ bạn tự hỏi mình có muốn quay lại cuộc sống trước kia hay không?

Mọi người vẫn thường hỏi em là sao vẫn cứ giữ mãi mối tình, một hình bóng và kèm theo một nỗi buồn lâu đến như vậy. Có người hỏi rằng em có còn yêu người ấy nữa không?

Vào một buổi chiều đẹp trời, em bước đến quán cafe mà tụi tôi vẫn hay ngồi tâm sự chuyện thầm kín. Em mặc một bộ quần áo nhìn rất baby, hai bím tóc tết hay bên. Em chào tôi rồi mỉm cười nhẹ nhàng, mời em ngồi xuống và cùng đến với chủ đề ngày hôm nay.

Mọi lần khi bắt đầu câu chuyện là những lời than thở  của em về những đau khổ mà mình trải qua. Nhưng hôm nay, một ngày mưa ảm đạm nhẹ nhàng, gió se khe cửa, lạnh buốt tay, câu chuyện của em lại được bắt đầu một cách tự nhiên và nhẹ nhàng.

Câu chuyện của em kể về một cô gái xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn, và đặc biệt luôn mang trong mình một sức sống mãnh liệt. Sức sống ấy càng dâng trào khi cô gái ấy tìm thấy mảnh còn lại của đời mình. 4 năm yêu nhau, cô ấy và anh chàng đã có những phút giây hạnh phúc đắm chìm trong tình yêu nhưng khi niềm hạnh phúc ấy tưởng như đã chín muồi bằng một đám cưới đầy viên mãn thì cô ấy lại quay lưng lại với hạnh phúc. Mọi thứ dường như xảy đến quá nhanh, nhanh đến nỗi cô gái ấy còn không kịp nói lời chào tạm biệt….

Rồi hằng đêm, tiếng thút thít từ trong chăn, gối ướt đẫm dòng lệ sầu. Nhưng tôi bất chợt nhận ra câu chuyện mà em kể không phải là  câu chuyện  của người nào khác mà là câu chuyện của em. Bởi vì trong ánh mắt em, tôi nhận thấy không phải là sự đồng cảm với nhân vật mà chính là những gì  mà em đã phải trải qua. Em chỉ khóc thầm, không giám khóc to, không dám để mọi người nghe thấy, không và càng không để em nhớ lại khoảnh khắc ấy. Những tiếng nấc, dòng lệ chảy dưới mái tóc che, đủ để thấy được em đã cam chịu cực khổ biết bao.

Con gái hay khóc thầm. Bởi vì họ không muốn để người khác thấy được cảnh họ khóc. Họ ngại bị hỏi han về lý do vì sao họ khóc. Phải thực nhận rằng con gái là người yếu đuối và với em cũng vậy.

Nỗi nghẹn ngào của chuyện xưa, một thứ tình yêu mà ngày xưa em từng quan tâm đến…bây giờ còn đâu? Nhiều khi em tâm sự rằng, em chỉ muốn chấm dứt cuộc đời mình. Nhưng mà em này, nếu không yêu nữa, thì em có thể dừng yêu. Chỉ dừng yêu và tiếp tục sống quãng đời tự do còn lại. Buồn nhiêu đó đủ rồi, tương lai nếu em chịu thay đổi chắc hẳn em sẽ sống hạnh phúc với cuộc đời tự do mà trước kia em từng có.

Một nỗi buồn lớn đủ để làm ta trưởng thành và đủ để ta thấy được mình đã bỏ phí tự do của mình vì điều gì. Trên đời này, cũng đâu có ai muốn tìm cho mình một nỗi buồn lớn hơn nữa, chính vì thế em à, nhất định em phải chọn hạnh phúc, quá khứ ấy, hãy để quá khứ ấy là một nỗi buồn.

Tác giả

  • Chào mọi người, mình là Phung Khanh, SEO Analyst tại SeoViet với hơn 10 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực SEO và Google Marketing. Mình đã tham gia nhiều dự án lớn, nhỏ và đạt được thành công trong việc cải thiện thứ hạng từ khoá và tăng traffic cho khách hàng cá nhân và doanh nghiệp. Mình mong rằng kiến thức mình chia sẻ sẽ mang lại giá trị và hỗ trợ sự thành công của doanh nghiệp bạn.